sắp đến trung thu rồi, lại một mùa trăng thân thương nữa đến. Mong mỗi chúng ta dù cuộc sống đời thường khó khăn tốt sang giàu, rất đầy đủ sung túc hay thiếu thốn đủ đường chật thiết bị thì ai cũng có một mùa trăng đong đầy niềm hạnh phúc bên gia đình, dù chỉ cần những niềm hạnh phúc giản đơn, bình dị.
Vẫn là thói quen của những đứa nhỏ xa nhà, xong một ngày học tập và có tác dụng việc, tích tắc được rảnh rỗi nằm lâu năm trên dòng giường nhỏ cũng là lúc tôi nhấc máy call về mang lại gia đình. Cuộc gọi video lúc này thật khác…
“Mẹ ơi! người mẹ ơi! Chị khủng nhà mình hotline này!”. Vẫn cái tiếng lanh lảnh quen thuộc của thằng Bi, cậu em trai lớp 6 của tôi. Khuôn phương diện nó lúc nào cũng vậy, cứ làm loại vẻ nhí nhố xứng đáng yêu, mà lại hôm nay, xem chừng cậu ta vui hơn số đông ngày nữa. Còn mẹ, vẫn nở một nụ cười nữ tính tôi thường bắt gặp suốt bao năm nay.
Bạn đang xem: Trung thu tết đoàn viên
Với tôi - một cô bé 25 tuổi đang sinh sống xa gia đình, hầu hết khoảnh tương khắc được lắng nghe giọng nói, được ngắm nhìn khuôn mặt của người thân trong gia đình thật quý gia biết bao. Nhiều khi nghĩ, cũng may mà hiện thời hiện đại, tín đồ ta phát minh sáng tạo ra chính sách gọi clip như nỗ lực này, nhằm lúc bi tráng vui giỏi nhớ nhà, tôi còn được share với những những người mình yêu thương thương mặc dầu cách cách nhau cả vài trăm cây số. Chứ không cần thì, chẳng biết tôi sẽ tốn từng nào nước mắt giữa những lúc cô đơn!
Mẹ lần nào cũng thế, không bao giờ quên hỏi han một ngày học tập, thao tác của tôi chũm nào, rồi thì từ bây giờ con gái mẹ nạp năng lượng gì, rồi lại lo lắng ở thành phố đắt đỏ, nhỏ có không được đầy đủ gì không… không biết tại sao, sống xa nhà tới thời điểm này cũng gần 7 năm rồi, nhưng mà cứ nghe người mẹ nói vậy, sống mũi tôi lại cay cay. Người ta vẫn đang còn câu “Con mặc dù lớn vẫn chính là con của mẹ…Đi không còn đời lòng mẹ vẫn theo con” trái thật chẳng hề sai.
“Chị ơi! Ở hà nội thủ đô chị đã đi chơi Trung thu chưa? nhà mình đông vui lắm rồi này! chúng ta rước mô hình vĩ đại đi qua góc cửa mình rồi ấy!” Thằng cu Bi thò đầu vào cơ thể ở điện thoại, mồm cứ liến thoắng liên hồi. Nó còn hồi hộp khoe, buổi tối nay người mẹ hứa gửi nó ra bờ hồ nước Đài tưởng niệm để thấy mô hình12 con giáp tín đồ ta mới hạ thủy dịp chiều. Chúng ta ở lớp nó, đứa nào cũng háo hức suốt cả ngày hôm nay, chỉ muốn đến về tối còn được đi xem. Nhìn loại vẻ mặt vui nao nức ngây thơ của nó, bao nhiêu cảm xúc về phần đa ngày tết Trung thu trong tuổi thơ tôi lại ùa về. Nạm là, cuộc gọi video về nhà từ bây giờ kết thúc nhanh chóng hơn hầu như ngày.
Ngắt đồ vật rồi, cơ mà lòng tôi vẫn lâng lâng. Tự dưng nhớ ra bản thân còn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của thằng em. Ừ nhỉ, tôi cũng lâu rồi chẳng đi dạo trung thu nữa. Mà thật ra, cứ mải miết cù cuồng cùng với bao ngổn ngang trong cuộc sống thường ngày ở nơi đất khách quê người, tôi đã vô tình quên đi loại ngày nhưng bao nhiêu trẻ nhỏ chờ ý muốn háo hức, trong những số đó có cả mình nhiều năm về trước.
Nhớ cơ hội còn bé, cứ mỗi lúc Trung thu, xóm nhỏ khu bên tôi lại rộn rã hơn thường xuyên ngày. Người lớn sẽ triệu tập lại, fan góp tre, tín đồ góp gỗ, bạn thì ngồi kẻ vẽ giấy màu để triển khai cho đàn trẻ con cửa hàng chúng tôi cái xe pháo kéo đi dạo Trung thu. Tôi biết, cho dù chỉ là những cái xe có quy mô đơn giản, nhưng đó là biết bao công sức và tình ngọt ngào được giữ hộ gắm. Biết biểu đạt làm sao được cái xúc cảm thích thú và vui vẻ khi đêm trăng rằm, bọn trẻ con chúng tôi được tung tăng đi khắp những con đường với ánh đèn, ánh trăng lung linh, vừa đi vừa hát vang: “Tùng rinh rinh…tùng tùng tùng rinh rinh…”.

Lúc này đây, tôi khẽ nhắm đôi mắt lại, tự cho doanh nghiệp hồi tưởng lại đa số âm thanh không còn xa lạ ngày thơ bé, từng câu hát rước đèn, từng đợt gió thu lạnh buốt nhè dịu thổi qua mái tóc, rồi cả ánh trăng sáng sủa vằng vặc trải mọi những con phố quê… Vậy đấy, cuộc sống thường ngày ở quê đơn vị tôi là vậy. Chẳng bao gồm phố xá phồn hoa, con nít dịp Trung Thu cũng không mấy đứa giành được riêng mang lại mình loại đèn năng lượng điện tử ưa nhìn có thể phân phát nhạc như sinh sống thành phố, nhưng cửa hàng chúng tôi lại luôn có một món quà chung, chính là đêm rước đèn bằng cái xe kéo mà các chú những bác trong buôn bản mất nhiều sức lực làm cho, là tối phá cỗ với chút ít bánh nướng, bánh dẻo cùng vài các loại quả không còn xa lạ của quê nhà. Mọi thứ đơn giản và giản dị lắm, nhưng ai cũng biết rằng, trong ánh nhìn của gần như đứa con trẻ như cửa hàng chúng tôi lúc ấy là cả một khung trời hạnh phúc!
Tiếng bé xe tải làm tôi bỗng dưng giật mình. Tôi mỉm cười. đông đảo kí ức tuổi thơ về ngày tết Trung thu và ngọt ngào và bình an đã vỗ về, ấp ôm tâm hồn cô nàng 25 tuổi trong đêm hôm này. Có thể giờ này, bà bầu và thằng cu Bi lại đang hòa vào trong dòng người đi xem quy mô rồi đấy. Ba thì chắc rằng cũng chuẩn bị tan ca làm. Bây giờ cuộc sinh sống đã tất cả điều kiện tốt hơn, quê bên tôi vẫn duy trì thói quen làm đều xe mô hình cho đám trẻ chơi ngày đầu năm mới trung thu, nhưng nay đã làm to cùng đẹp hơn cực kỳ nhiều...
Xem thêm: Giải Vở Bài Tập Toán Lớp 5 Bài 28 : Luyện Tập, Vở Bài Tập Toán Lớp 5 Bài 28: Luyện Tập
Ngẫm ra new thấy, vẫn bao năm rồi tôi chẳng về nhà lúc Tết Trung thu. Bỗng nhiên nhớ da diết cái cảm giác được đoàn kết cùng cha mẹ bên mâm cơm trắng giản đối chọi mà tiềm ẩn đầy tình yêu của mẹ, lưu giữ mấy trò nghịch tinh quái mà lại thằng cu Bi giỏi trêu mình, rồi nhớ cả loại không khí nhộn nhịp khắp các ngõ ngách con đường quê đêm Rằm Trung thu nữa…Thiết nghĩ, con fan ta cứng cáp bao nhiêu, chiến đấu với sóng gió cuộc sống đến nắm nào, rồi cuối cùng, nơi mong mỏi trở về vẫn chính là Gia Đình.