Mục Lục bài bác viết:I. Dàn ý II. Bài bác văn mẫu 1. Bài mẫu số 12. Bài bác mẫu số 23. Bài mẫu số 34. Bài mẫu số 45. Bài mẫu số 56. Bài xích mẫu số 6

*
Cảm nghĩ của em về mẹ

I. Dàn ý cảm nghĩ của em về mẹ

1. Mở bài

- giới thiệu về mẹ, người em thương mến nhất.- Viết khái quát cảm nghĩ về về mẹ

2. Thân bài

- mô tả kết hợp với biểu cảm về làm nên của mẹ, có thể lựa chọn điểm lưu ý ngoại hình nhưng mà em tuyệt vời nhất của mẹ: Khuôn mặt, song mắt, nụ cười, đôi bàn tay...- Biểu cảm về tính chất cách, phẩm hóa học tiêu biểu, giải pháp cư xử của bà bầu em đối với những tín đồ xung quanh.- Kể tổng quan một kỉ niệm sâu sắc nhất của em đối với mẹ, qua đó bộc lộ cảm xúc, biểu cảm về mẹ

3. Kết bài

- cảm xúc của em đối với mẹ.

Bạn đang xem: Những bài văn tả mẹ hay nhất

II. Bài xích văn mẫu cảm nghĩ về mẹ

1. Cảm xúc về mẹ của em, mẫu hàng đầu (Chuẩn):

Cái cò... Sung chát đào chua...câu ca người mẹ hát gió mang lại trờita đi trọn kiếp con ngườicũng không đi hết mấy lời bà bầu ru

Ngồi bi thảm nhớ chị em ta xưa - Nguyễn Duy

Trong mái ấm gia đình tôi bố là bạn nghiêm khắc, luôn hướng tôi theo những chuẩn mực tốt nhất định, còn bà mẹ thì lại là người đàn bà dịu dàng, mềm dẻo biết tính toán, chăm lo cho mái ấm gia đình chu đáo không còn mực. Trong lòng tôi mẹ luôn luôn là người đàn bà vĩ đại nhất, khỏe mạnh nhất với yêu thương tôi tốt nhất trên đời.

Năm nay bà bầu tôi đã gần 40 tuổi, đã cách qua hơn nửa đời người, cuộc sống của bà mẹ tôi vất vả, năm tháng đã mài mòn đi nhan sắc, tầm dáng của người mẹ nhưng hầu như vẻ rất đẹp từ tận sâu trong tâm hồn của bà bầu vẫn không lúc nào thay đổi. Tôi vẫn còn nhớ mãi tầm dáng mẹ ngày trẻ, xuất phát từ một tấm hình ảnh cũ người mẹ chụp từ thời điểm cách đó hơn 20 năm. Thuở ấy người mẹ tôi là một cô bé đẹp, có nhan sắc, tôi cũng thừa nhận ra điều ấy khi nghe cha nhắc về chuyện thời trước phải vượt qua bao nhiêu tình địch nhằm rước mẹ tôi về làm vợ bố. Mặc dù thế làn da trắng hồng, vòng eo không lớn thả thời xưa nay vẫn thay bởi làn da phong sương cháy nắng, vòng hông của bà mẹ cũng trở lớn mạp, trong cả mái tóc nhiều năm suôn mượt cũng bị mẹ cắt đi để cho tiện âu yếm con cái, làm cho lụng. Khóe đôi mắt của bà bầu theo năm tháng cũng hằn mọi những nếp nhăn mảnh, đôi tay khi xưa vốn mềm mại, nõn nường nay cũng bị sần sùi thô ráp. Tuy vậy có đầy đủ điều mãi không lúc nào thay đổi ấy là ánh nhìn hiền từ, nữ tính cùng với niềm vui xinh đẹp, xen chút trinh nữ ngùng tự thuở song mươi. Tất cả đôi lúc, tôi thấy mẹ lặng lẽ âm thầm xem lại phần lớn tấm hình ảnh ngày trẻ, tôi lại thấy thương mẹ thật nhiều, tôi hay hỏi bà mẹ rằng mẹ có nhớ tiếc tuổi tx thanh xuân đã bắt buộc hy sinh quá nhiều cho gia đình, buộc phải lam lũ gian khổ vì công ty chúng tôi mà không được sống cho phiên bản thân không? bà bầu tôi mỉm cười cười rồi không đồng ý nói với tôi rằng: con người ai cũng sẽ bắt buộc già đi, không người nào níu giữ được tuổi xuân mãi, bà mẹ chỉ nên biết rằng đang từng có lúc mẹ rực rỡ như thế. Quan trọng nhất là người mẹ đã tìm mọi cách và nỗ lực cố gắng hết mình vị gia đình, vì những con, mai sau những con khôn lớn, thì đó đó là thành công của cuộc sống mẹ rồi, chẳng có gì yêu cầu nuối tiếc. Nghe đầy đủ lời ngấm thía của bà mẹ tôi lại càng thấy thương cùng kính trọng bà mẹ thật nhiều. Ghi nhớ về đông đảo ngày thơ bé, bởi vì nhà túng thiếu thiếu, chị em phải gánh từng gánh rau đem đi bán, song quang trọng trách trĩu đè nặng trên song vai vai gầy, đôi chân của bà bầu đã đi mòn không còn cả những con đường mà tôi biết. Giờ suy nghĩ lại khi đó mẹ thật sự vượt đỗi vất vả, còn tôi chỉ biết mong những chiếc bánh rán, mẫu kẹo mút bà bầu mang về, chiếc mùi vị ấy ăn sâu trong ký kết ức có lẽ rằng cũng bởi vì nó tới từ những giọt những giọt mồ hôi vất vả của mẹ. Lại nhớ, phần nhiều ngày tôi vào lớp 1, người mẹ tự tay quấn từng cuốn vở, viết nắn nót từng loại nhãn tên đến tôi, thậm chí lặn lội đi mượn cả cái bàn ủi than về để ủi mang đến tôi bộ quần áo đi học. Rồi mẹ cũng trở thành bạn giáo viên thứ hai của tôi, bên trên lớp bao gồm cô giảng về nhà tôi lại được bà bầu cầm tay dạy viết từng chữ a, b, c,... Cùng tôi tập đếm, cùng tôi có tác dụng toán. Buộc phải nói rằng, đường nét chữ của tôi được thướt tha và rất đẹp như bây giờ tất cả đó là nhờ công bà bầu bao ngày uốn nắn nắn.


Viết về mẹ chắc hẳn rằng cả trăm ngàn lời cũng chẳng khi nào nói đến hết, đối với tôi người mẹ là người mẹ hoàn hảo và tuyệt vời nhất nhất vậy gian, sự vơi dàng, ân cần, chi tiết của bà mẹ đã mang lại tôi một tuổi thơ tươi đẹp, mang đến tôi một căn cơ cuộc đời vững chắc, chắp cánh mang đến tôi vào đời, khuyến mãi ngay cho tôi một tương lai tươi sáng.

2. Cảm xúc về người mẹ của em, mẫu số 2 (Chuẩn):

"Đi khắp trần thế không ai giỏi bằng mẹGánh nặng cuộc đời không có ai khổ bởi chaTần tảo sớm hôm bà bầu nuôi con khôn lớnMang cả tấm thân nhỏ cha bảo hộ đời còn"

Trên đời này, có lẽ rằng chẳng còn có điều gì niềm hạnh phúc và sũng mừng quýnh bằng câu hỏi được ở cạnh bên những tín đồ mà chúng ta hết mực yêu thương, đặc biệt là được sống bên cha, bên chị em mỗi ngày. Người mẹ là fan mang nặng trĩu đẻ đau, ôm ấp cho ta từng lời ru điệu hát ngọt ngào và lắng đọng nâng cách ta vào đời, vậy cho nên trong trái tim của mình mẹ luôn luôn có một địa điểm vô cùng quan trọng và thiêng liêng.

Mẹ tôi sẽ 40 tuổi, không thể là mẫu tuổi xuân sắc, dễ thương nữa, bởi người mẹ đã hy sinh hết cho công ty chúng tôi rồi. Đôi tay bà bầu chai sần thô ráp, tuy nhiên khi bàn tay bà bầu nắm tay tôi, xuất xắc ôm tôi vào lòng lại êm ấm hơn tất thảy, đôi mắt của mẹ vừa mới đây đã xuất hiện tương đối nhiều nếp nhăn, nhưng góc nhìn hiền trường đoản cú và hiền từ ấy vẫn chẳng biến hóa qua bao nhiêu năm tháng. Dáng người người mẹ hơi thấp, tất cả chút bụ bẫm nhưng so với tôi chính là dáng tín đồ hoàn mỹ nhất, bởi vì nó chứa đựng trong các số ấy biết bao nhiêu sự hy sinh, bao nhiêu đắng cay đau buồn của cuộc đời. Nước domain authority của mẹ có thể không trắng, nhưng nó lại đẹp kỳ lạ kỳ, đẹp vày những ngày mưa nắng và nóng dãi dầu bên trên đồng ruộng, bán sườn lưng cho đất chào bán mặt đến trời để nuôi bà bầu tôi khôn lớn. Bấy nhiêu cay đắng, tảo tần ấy trái thật mặc dù có đi không còn kiếp tôi cũng chẳng lúc nào hoàn trả lại cho bà bầu được, bởi sự quyết tử ấy to to và thiêng liêng quá. Còn lưu giữ mãi phần đa ngày tôi 4 tuổi, còn em gái tôi nhị tuổi, thuở ấy bố mẹ tôi mới bước vào nam lập nghiệp, cuộc sống thường ngày bấp bênh và khổ cực vô cùng, cụ nên bố mẹ đã lâm thời gửi mẹ tôi về Bắc mang đến ông bà nội siêng hộ. Vày còn quá nhỏ và chưa hợp khí hậu, nên công ty chúng tôi bệnh tật liên miên, đặc biệt là em tôi, nó cứ nhỏ đét, rồi bị hết dịch này đến dịch khác. Vị xót cửa hàng chúng tôi xa cha mẹ, lại gầy đau nhiều, bắt buộc mới hơn một năm cha mẹ tôi đã vội khăn gói về quê nhằm đón chúng tôi vào phái mạnh lại. Tôi vẫn nhớ mãi ngày ấy, khi quan sát thấy phụ huynh về mang đến cổng bên ông nội, cô chú cứ bảo người mẹ tôi ra đón ba mẹ, nhưng công ty chúng tôi thì bởi xa cha mẹ lâu quá cần cứ đứng nép sau chân bà nội không chịu đựng ra đón. Chẳng biết ai đã nói câu rằng: vững chắc chúng nó quên cả phụ huynh rồi, khiến bố tôi yên ổn cả đi, còn bà mẹ tôi thì bật khóc nức nở, cô chú phải yên ủi mãi, từ kia trở đi bà mẹ chẳng lúc nào còn nghĩ sẽ xa công ty chúng tôi nữa dù cuộc sống có trở ngại đến cầm cố nào. Nghĩ lại mang lại giờ, tôi chợt thấy vừa bao gồm lỗi, vừa xót xa, tất cả nỗi đau, sự tổn thương nào bằng việc con cháu quên đi toàn bộ cơ thể làm mẹ. Rồi tôi nhớ thời điểm 6, 7 tuổi, vào số đông ngày mưa dầm, bão bấc bà mẹ vẫn lặn lội cõng tôi ra trạm xá, nhằm tiêm vắc-xin chống bệnh, thậm chí là có gần như lần bà bầu còn sử dụng đôi quang quẻ gánh vẫn hay gánh rau xanh đi bán, gánh cửa hàng chúng tôi đi. Một bờ vai nhỏ dại bé, nhưng gánh cả nhị cuộc đời, nghĩ về cũng đủ nhằm hiểu gồm bao nhiêu vất vả, nhọc nhằn. Thế nhưng tôi trước đó chưa từng thấy mẹ ân oán trách, than vãn bao giờ, mang cho phần đông cơn đau lưng hành hạ, hầu như cơn hoa mắt hoành hành, người mẹ cũng chỉ lặng lặng chịu đựng vày không muốn chúng tôi lo lắng.

Ôi, trần gian này quả thật chẳng tất cả ai hy sinh nhiều như mẹ, lấy chồng rồi, chị em mất tất cả chỉ được lời mỗi mấy đứa con thơ dại. Bé là toàn bộ của mẹ, mẹ đồng ý đánh đổi cả cuộc đời, khiến cho con một tương lai tươi tắn mà không hề tiếc nuối. Càng suy nghĩ tôi lại càng thương bà bầu biết bao nhiêu.

3. Cảm nghĩ về mẹ của em, mẫu mã số 3 (Chuẩn):

Con mặc dù lớn vẫn là con của mẹĐi không còn đời, lòng mẹ vẫn theo con

Sống trên đời, thiêng độc nhất là tình mẹ, béo tròn nhất cũng là tình mẹ và cao cả, ấm áp nhất cũng vẫn là tình mẹ. Đối với tôi mẹ luôn là người phụ nữ đặc trưng nhất, fan đã cho tôi những bài học kinh nghiệm quý giá, nâng cách tôi vào đời từ bỏ thuở tôi bắt đầu lọt lòng bởi những lời ru nóng nồng tình mẫu mã tử yêu thương.

Mẹ tôi là một phụ nữ đẹp, ai ai cũng khen chị em tôi trẻ hơn tuổi thật, dù đã tứ mươi tuổi đời, thế nhưng da của chị em tôi vẫn khá trắng mà lại mịn, có lẽ rằng thời gian chỉ giữ lại dấu vết nơi khóe mắt và đôi tay của mẹ, để chứng minh rằng chị em đã đi được nửa cuộc sống gian lao. Bà mẹ tôi có hai con mắt rất đẹp, sáng và trong, tôi cũng như mong muốn được hưởng nét xin xắn này của người mẹ nên tôi rất tự hào. Mái tóc của người mẹ dày và black nhánh, tuy không thật mềm mại, cơ mà lại khôn cùng khỏe, tôi chẳng khi nào tìm ra được cọng tóc sâu tuyệt ngọn tóc bị chẻ, có lẽ rằng cũng vì bà bầu là tín đồ tỉ mỉ, biết cách chăm sóc tóc tai. Có thể nói rằng bà mẹ tôi là một trong người thanh nữ có hình thức bề ngoài dịu dàng, mềm mại, tươi tắn, mặc dù vậy mẹ tôi lại sở hữu một nội tâm mạnh mẽ và cứng rắn. Chị em là fan sống gồm nguyên tắc, lại tốt tính toán, chăm sóc cho gia đình, điều ấy vừa vặn vẹo bù vào dòng tính ít lo nghĩ, chỉ xuất sắc làm lụng của tía tôi. Người mẹ tôi chưa phải là bạn hay nói đông đảo lời ngọt ngào, nhưng mà tôi biết rất rõ ràng rằng người mẹ thương mẹ tôi những vô cùng. Tôi cứ nhớ mãi, những năm tháng nhà tôi còn nghèo, cả nhà bốn người sống tòa nhà tranh, vách nứa hai gian vì chưng chính bố mẹ tôi dựng lên, mặc dù thế mẹ chưa bao giờ để shop chúng tôi khổ sở thiệt thòi. Mẹ chuẩn bị sẵn sàng nhịn ăn, nhịn mặc, đi làm thuê cuốc mướn nhằm dư chút tiền sở hữu cho chúng tôi lọ dung dịch bổ, mà lại vị của những viên thuốc ấy tôi còn nhớ mãi đến giờ, ngòn ngọt, thơm thơm mà cất chan tình mẹ. Những dở cơm đạm bạc, chỉ có bát canh rau củ với mấy con cá khô, nhưng bà bầu tôi vẫn đang còn riêng mấy từng miếng thịt nạc kho tiêu, mà người mẹ bảo rằng, trẻ con con ăn uống thịt mang lại mau lớn, chứ fan lớn không cần ăn uống nữa. Nghĩ về lại đến giờ tôi bắt đầu thấy tiếng nói dối của của mẹ thật xứng đáng yêu, toàn bộ cũng bởi thương nhỏ thương cái. Rồi cũng đều có những dịp trời mưa dần dề trong cả cả mon trời, tôi bị ốm, sốt liên miên, thế là chị em lại mặc tạm cái áo mưa cắt ra tự bao phân bón, lặn lội đi giảm lá sả, lá bòng về nhóm bếp củi đun một nồi nước thật to, cho tôi xông, ngày nào cũng giống như vậy. Chắc rằng cũng nhờ mẹ cảnh giác chăm sóc, nên những khi lớn tôi hãn hữu khi mắc bệnh vặt. Về việc học, chị em tôi cũng không chỉ dạy tôi được nhiều, vì thuở bé xíu mẹ tôi chỉ học đi học 5 rồi vì nhà thừa nghèo, ông bà ngoại ly hôn, mỗi cá nhân một ngả có hạnh phúc riêng, không người nào quan tâm, nên người mẹ tôi yêu cầu nghỉ học. Tuy nhiên mẹ vẫn cố gắng uốn nắn, dạy bảo tôi, lúc mới vào lớp một người mẹ cứ tiếp tục nói với tôi câu: nét chữ nết người, ngày ngày chị em cầm tay dạy dỗ tôi viết, sắm đến tôi mọi cây bút chì, cây viết mực thiệt đẹp nhằm khuyến khích tôi học bài. Mẹ cũng ham mê kể mang lại tôi nghe những câu chuyện cổ tích, mẩu truyện tôi nằm trong nhất vẫn chính là Tấm cám, mà mang đến giờ đối với tôi kia là câu chuyện hay và thu hút nhất. Bây giờ khi tôi đang lớn, bà bầu không hay can thiệp vào việc học của mình nữa, nhưng chỉ thường xuyên động viên và mang đến tôi phần đông lời răn dạy tích cực mỗi lúc tôi cảm xúc khó khăn.

Xem thêm: Phân Biệt Biochemistry Là Gì, Phân Biệt Biochemistry Và Biological Chemistry

Tôi chỉ mong nói rằng, có chị em ở bên, được sống trong khoảng tay bảo bọc của chị em thật tuyệt vời nhất biết bao. Cùng với tôi chị em mãi mãi là người thiếu phụ tuyệt vời, trẻ trung, đáng yêu và tư tưởng nhất, là bạn mà tôi dịu dàng nhất. Tôi sẽ nỗ lực học hành thật tốt, để kịp báo ơn công ơn mà mẹ cũng như bố đã giành cho tôi trong cuộc đời này.