Mới đây, bài thơ Sóng của thi sĩ Xuân Quỳnh được một tổ sinh viên ngôi trường Đại học tập Y khoa Phạm Ngọc Thạch (TP HCM) phổ nhạc.

Bài hát rộp thơ này có giai điệu con trẻ trung, trong sáng và đáng yêu, so với giai điệu nồng dịu và các khao khát trong thơ nguyên mẫu.

Có một câu trong bài bác hát cùng trong thơ nguyên mẫu mã mà hồi đi học mình đọc thấy thông thường nhưng bây giờ thì thấy hơi hơi hiểu. Đó là câu: “Cả trong mơ còn thức”.

(Nguyên văn đoạn thơ:

“Con sóng dưới lòng sâuCon sóng cùng bề mặt nướcÔi nhỏ sóng ghi nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ mang lại anh Cả vào mơ còn thức”

Do bài xích hát gồm một số biến đổi về lời và cấu tạo của bài bác thơ nên chỉ có câu cuối cùng được không thay đổi mẫu.)

Chà, yêu đến nuốm nào mà lại “cả trong mơ còn thức” nhỉ?